Lệ Thu - tiếng hát để đời

Trong những tiếng hát thời trước, tôi mến mộ tiếng hát Lệ Thu nhất. Thời thập niên 1970s, Lệ Thu nổi tiếng với bài Nước mắt mùa thu và hàng loạt ca khúc của Phạm Duy, Cung Tiến và Trịnh Công Sơn.

Tôi thấy tiếng hát Lệ Thu sâu lắng, thiết tha, và mang chút âm điệu buồn bã. Chính vì thế mà Lệ Thu trình diễn các ca khúc buồn mới đạt. Nếu các bạn thử nghe Lệ Thu ca bài Hoài cảm (Cung Tiến sáng tác năm 1953) thì sẽ thấy chẳng có ca sĩ nào diễn đạt hay hơn chị ấy cả.

Chiều buồn len lén tâm tư
Mơ hồ nghe lá thu mưa
Dạt dào tựa những âm xưa

Thiết tha ngân lên lời xưa
Quạnh hiu về thấm không gian
Âm thầm như lấn vào hồn
Buổi chiều chợt nhớ cố nhân
Sương buồn lắng qua hoàng hôn

Chờ nhau hoài cố nhân ơi!

Sương buồn che kín nguồn đời
Hẹn nhau một kiếp xa xôi,
nhớ nhau muôn đời mà thôi!
Thời gian tựa cánh chim bay,

Qua dần những tháng cùng ngày
Còn đâu mùa cũ êm vui?
Nhớ thương biết bao giờ nguôi?

Có lẽ vì bị Lệ Thu mê hoặc, cho nên suốt 27 năm ở nước ngoài, tôi chưa bao giờ đi nghe những cái mà người ta gọi là “đại nhạc hội”, chưa bao giờ bước vào một show nhạc nào cả. Nhưng đọc tin tức thấy lần này Lệ Thu về Việt Nam hát. Ui chao, tiếc quá! Tôi đâu thể mua vé máy bay để chỉ về nghe Lệ Thu hát. Thôi thì đành một lần lở hẹn với người ca sĩ mà tôi hằng mến mộ.

NVT
http://www.vietimes.com.vn/vn/vanhoa/1946/index.viet

Lệ Thu: Đời tôi không đến nỗi "buồn tênh"

Thứ ba, 19/6/2007, 09:28 GMT+7

Trở lại quê nhà, Lệ Thu sẽ trình diễn tại TP.HCM trong vài ngày tới trong
chương trình âm nhạc Trịnh Công Sơn. Trong lần tái ngộ này, vẻ tươi tắn của người ca sĩ đã hơn 40 năm theo nghề hát khác hẳn với câu ca: “Một đời ca sĩ hát trong buồn tênh...” được viết tặng riêng cho chị một thời.

Lần trở về này có ý nghĩa thế nào với chị?

- Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là khán giả. Ở tuổi này vẫn còn được mong chờ, khao khát nghe mình hát thì lòng mình cũng có những cảm xúc nôn nao hệt như thế. Tôi đã đi nhiều nước, hát cho nhiều người nghe thì tại sao không trở về để hát cho khán giả trên quê hương của mình?

Chị nghĩ thế nào về thời điểm trở về sau hơn 30 năm?
- Một tí nữa thì trễ. Âm nhạc hiện đại luôn đi kèm với tiết tấu, vũ đạo, màu sắc...

Còn chị, hơn 40 năm, vẫn mang phong thái tĩnh để hút lòng người. Vì sao?
- Thật ra những ngày đầu tiên, lý do tôi đứng sững một chỗ là do tôi sợ quá chứ không có lý do gì đặc biệt như nhiều người nghĩ. Tôi hát nhạc buồn thì không có cách gì nhún nhảy cả, bạn có đồng ý với tôi không? Mỗi người có một sắc thái riêng biệt, giữa một “cái tĩnh” và “cái động” thì tôi vẫn phải giữ cái tĩnh của mình, nếu “động” thì chắc không làm lại người khác đâu.

Theo chị, điều gì đã tạo nên đỉnh cao của tiếng hát Lệ Thu?

- Có rất nhiều người hát hay, nhưng không phải ai cũng gặp may mắn để đi đến đỉnh cao của mình. Tôi không cho là mình hát hay, nhưng tôi có được cái may mắn... “khác người”. Vào khoảng năm 1960, khi các ca sĩ đàn chị Ngọc Lan, Thái Thanh... hát giọng mũi, tôi chọn hát giọng thật, có lẽ điều đó và phong cách “đứng sững một chỗ” cho tôi trở thành đặc biệt chăng?

Vào đời sớm trên một con đường thênh thang như vậy, chị có cảm thấy cô đơn?
- May mắn cho cuộc đời tôi, tôi có niềm đam mê sách, mê ghê gớm lắm. Tôi cứ ôm lấy sách mà đọc, như một “con mọt” nên gần như không có thời gian để... cô đơn. Khi mình đọc sách là mình nói chuyện với nhà thông thái, người ta phải dày công để cô đọng cuộc sống lại trong một tác phẩm, mình được đọc những cái đó, đọc được tư tưởng hay của họ thì còn gì quí giá hơn. Có thể nói đọc được nhiều tác phẩm hay là diễm phúc của tôi.

Còn bài Nước mắt mùa thu mà nhiều người nghĩ là viết cho nghiệp ca hát của chị?
- Đúng là nhạc sĩ Phạm Duy viết bài hát này để tặng riêng cho tôi, nhưng đó là cảm nhận của riêng ông. Đôi khi dưới ánh đèn màu mình có một cuộc sống khác, nhưng như tôi đã nói, cuộc sống của tôi không “buồn tênh” lắm đâu.

Còn điều gì chị chưa hài lòng trong cuộc sống và sự nghiệp của mình?
- Trong 40 năm theo nghề hát, điều mà tôi hối tiếc nhất có lẽ là tôi đã không giữ được hạnh phúc gia đình như những người phụ nữ khác. Tôi nổi tiếng sớm quá, được may mắn sớm quá nên nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ vì thế đã không biết giữ gìn, nâng niu hạnh phúc riêng. Nếu làm lại từ đầu, có lẽ tôi sẽ thay đổi điều này.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Thị trường kế tự động Humphrey (phần 5) - Bài Giảng

Mười chiến lược chăn dắt đám đông của những kẻ thái nhân cách

Dân Mỹ cảm thấy bị đe dọa bởi Chính phủ trong khi dân Nga hoàn toàn tin tưởng Tổng thống