Chất độc da cam, trách nhiệm, và nhân đạo
Xin được chia sẻ cùng các bạn một bài bình luận tôi viết trong ngày phiên tòa xét xử vụ chất độc da cam bên New York. Bài này tôi gửi cho Tuổi Trẻ, nhưng hình như họ không dám (hay không muốn) đăng, nên tôi gửi cho các anh chị ở Tia Sáng.
Trong bài này, tôi chỉ muốn nói rằng "vấn đề da cam" chẳng phải là cái gai gì cả trong quan hệ ngoại giao giữa Mĩ và Việt Nam, nếu (chữ nếu khổng lồ) phía Mĩ tỏ ra có trách nhiệm và thiện chí. Còn nếu họ không có trách nhiệm và thiện chí thì chẳng khác gì mình nói chuyện với không khí! Cái điều trớ trêu nhất mà tôi thấy là trong khi Mĩ hăng hái lên tiếng dạy đời về nhân quyền này nọ, nhưng cái vấn đề nhân quyền sờ sờ trước mắt họ (như vấn đề da cam) thì họ rất mắc cỡ, không dám nói. Ôi, sao mà đạo đức giả thế!
Tôi từng ở Mĩ và phải nói là rất thích cái xứ sở này, thích hơn Úc, nhưng đụng với mấy tay chính trị gia thì tôi phải nói là không ưa được.
Trong bài này, tôi chỉ muốn nói rằng "vấn đề da cam" chẳng phải là cái gai gì cả trong quan hệ ngoại giao giữa Mĩ và Việt Nam, nếu (chữ nếu khổng lồ) phía Mĩ tỏ ra có trách nhiệm và thiện chí. Còn nếu họ không có trách nhiệm và thiện chí thì chẳng khác gì mình nói chuyện với không khí! Cái điều trớ trêu nhất mà tôi thấy là trong khi Mĩ hăng hái lên tiếng dạy đời về nhân quyền này nọ, nhưng cái vấn đề nhân quyền sờ sờ trước mắt họ (như vấn đề da cam) thì họ rất mắc cỡ, không dám nói. Ôi, sao mà đạo đức giả thế!
Tôi từng ở Mĩ và phải nói là rất thích cái xứ sở này, thích hơn Úc, nhưng đụng với mấy tay chính trị gia thì tôi phải nói là không ưa được.
Nhận xét
Đăng nhận xét